
Tôi đã quên anh rồi,
Quên mối tình ai oán,
Không một lời ca thán,
Không một tiếng than van.
Nước mắt thôi chứa chan,
Trái tim thôi dồn dập,
Tiếng lòng thôi thổn thức,
Mong nhớ thôi dạt dào.
Ngước mắt nhìn lên cao,
Trời xanh trong như ngọc,
Gió nhẹ hôn làn tóc,
Dịu dàng và thanh tao.
Cây lá vẫn lao xao,
Tiếng chim vui lảnh lót,
Hoa mang đầy mật ngọt,
Thơm ngát cả cánh rừng.
Chân bước đi không ngừng,
Trên con đường bóng mát,
Lòng cất lên tiếng hát,
"Cuộc đời vẫn đẹp sao".






Cây lá vẫn lao xao,
Tiếng chim vui lảnh lót,
Hoa mang đầy mật ngọt,
Thơm ngát cả cánh rừng
Chỉ có người nào vui thực sự mới thấy được cảnh đó (buồn thì không cảm được điều đó đâu. Truyện Kiều có câu: "Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ" - mà cảnh của 4 câu thơ trên thì là một cảnh rất vui), mà thấy bằng tất cả các giác quan nhạy cảm nhất, như mắt (nhìn thấy cây lá vẫn lao xao trước gió); Cổ họng cảm nhận được cái ngọt của thứ mật trong những bông hoa (Hoa mang đầy mật ngọt); thính giác: Ngửi được cái mùi thơm của rừng....vv! Chắc chắn là chỉ có một tâm hồn khỏe mạnh, chứa chan tình yêu cuộc sống thì mới cảm nhận được như thế. Bài thơ ngỡ sầu tương tư nhưng lại thảnh thơi và thanh thoát, giống như tâm hồn được cởi mở và được bay lên...
Xin chúc mừng thành công của PS nhé. Chúc bạn khoỉe, vui và hạnh phúc!
(Tôi đã quên anh rồi
Nhưng mà quên sao được
chân vẫn chưa ngừng bước
trên con đường đã quen)
thơ em hay bởi lời thơ vẫn dịu dàng và thanh tao như tiếng của lòng mình, tác giả muốn quên như chẳng quên khi lòng mình thốt lên "Tôi đã quên em rồi" để rồi " ... lòng cất lên tiếng hát cuộc đời vẫn đẹp sao" Chúc có buổi chiều đẹp nghe !
Quên đi những phút ngọt lành ngày xưa
Quên luôn lúc nắng, khi mưa
Quên ngay cả phút giây vưà chia tay
Quên đi- diụ lại tháng ngày
Cười lên gọi nắng hây hây má hồng
Qua rồi thời nhớ với mong
Để lòng thanh thản, tâm không chút phiền
Em đi về phiá bình yên
Giơ tay đón nắng diụ êm trong hồn....
Đang làm việc nhưng nhớ nhớ thơ cô nên vội chạy qua xem một tí cho đở ghiền nên không đủ thời gian viết comment.
Cho ta nhiều vị ngọt
Và vị chát trên môi....
Nhưng có thế em ơi
Chị em mình càng hiểu
Thêm bao nhiêu lẽ đời! _
Qua đọc thơ em, thấy nhớ về kỷ niệm của chị..xưa..Chúc ngày vui nhé em!
Đọc lại bài thơ này thấy càng hay hơn
Chúc bạn đêm an lành và mỗi ngày một niềm vui
Quên mối tình ai oán,
Không một lời ca thán,
Không một tiếng than van.
Nước mắt thôi chứa chan,
Trái tim thôi dồn dập,
Tiếng lòng thôi thổn thức,
Mong nhớ thôi dạt dào.
Mối tình đầu thiêng liêng
Quên sao đành!Bạn hỡi???
Trên con đường bóng mát,
Lòng cất lên tiếng hát,
"Cuộc đời vẫn đẹp sao".
... ... ...
Lòng bỗng thấy nao nao,
Cây vẫn cao đường mát
Mà sao trong tiếng hát
Còn ướt đẫm lệ đau...
Quên đi vết rạn tình đầu giở giang
Có nhầm bước lối trái ngang
Mới tìm ra lối thêng thang mai này
Cuộc đời ta vẫn đẹp thay!
Chúc PS luôn vui vẻ, tươi trẻ trên con đường đang đi tới nhé!
Chỉ có điều nhớ để yêu thương, để tiếc nuối để giận hờn mà thôi
đọc thơ mà xao xuyến trong lòng!
Câu thơ cũ ngập ngừng vào dĩ vãng
Anh xa rồi con đường chiều vắng lặng
Có lẽ nào em không thể quên anh ...
..........
Cuộc đời vẫn đẹp sao, sao cứ thấy sao sao. là sao?
Anh ru lời nhỏ nhẹ
Cho êm đềm em thôi
Để tình mình nhân đôi.
...........
Gió hôn kẻ bờ môi
Em hãy nở nụ cười
Để bên trời thương nhớ
Ta mãi nợ tình nhau .
Chúc phù Sa đêm ngon giấc .Anh đò đồng cảm với thơ cho vui thôi ,mong thông cảm .
Nỗi nhớ cũng lao xao,
Ơ ! Nhớ mà cũng ngọt,
Thơm ngát cả cánh rừng.
Chân bước đi không vững
Trên con đường vẫn đi
Lòng cất lên tiếng hát,
"Cuộc đời vẫn đẹp sao".
Và hát xong đi vào .....chùi nước mắt...........!
Nói bão cấp chín là chưa có gì"
Rằng quên thì nhớ tì tì
Lúc nhớ kinh khủng giọng thì lại quên
Cho nên lúc thích thì rên
..............
hi hi hi.....
Muốn nhớ nhớ nhiều lại quên bớt nó đi.
Tràu em sẽ thắm duyên cau nhà người
Nhẹ nhàng như chiếc lá rơi
Bận tâm gì đến cái người...gió trăng
Còn nhiều hoa đẹp trong rừng
Đang chờ em ngắt cho từng cánh hoa
Đang còn da diết,thiết tha
Quên đi những đóa hoa sa bên đường...
cỏ hoa cúi mặt chìm sâu mắt người
ân tình còn đó khôn nguôi
nâng tay ân ái ,nụ cười đã quên !