Thơ của kỷ niệm
( Tặng em - Hoa Ngọc Lan của tôi,)
Trời xanh mây trắng nắng xuân vàng,
Lòng say trong mộng thoảng không gian,
Thong thả đưa chân trên nền phố,
Tưởng nhớ về em - Hoa Ngọc Lan
Ngọc Lan em ơi em ra đi
Trong lúc anh xuân, em dậy thì
Em đâu còn nhớ ngày xưa ấy,
Cắp sách đến trường với mùa thi.
Tôi nhớ về em như ngày xưa,
Kỷ niệm tràn dâng ngọt như dừa,
Những đêm trăng ấy ngày xuân ấy
Tình tôi tràn ngập dưới làn mưa.
Tôi còn nhớ lắm mùa hoa lan,
Nắng trải mênh mông những cây bàng
Tôi vẫn cùng em thường vui nghịch
Và mình cùng đứng đón hương lan.
Cho đến hôm nay đã bao xuân
Xa em trong nhớ ánh trăng ngần,
Em ở nơi xa trong tay mẹ
Xung quanh bè bạn với người thân.
Em hãy quên đi - Ngọc Lan ơi,
Chúng mình hai đứa ở hai nơi,
Làm chi với em kỉ niệm ấy,
Khi em xây dựng một cuộc đời
Ngọc Lan em ơi - Quên tôi đi,
Thiên hạ người ta ai thiếu gì,
Hãy dừng nhớ tôi trong xa cách
Không gian biền biệt thời gian đi...
Tôi nhớ về em một hôm nay
Xuân về vui đẹp gió xuân bay
Thong thả đưa chân trên hè phố
Ngỡ tưởng như làn tóc em bay
Em hãy quên đi - Ơi Ngọc Lan.
Mùa xuân tràn ngập dưới nắng vàng,
Ở nơi xa ấy tình em đẹp
Tôi nhớ chỉ riêng vị hoa lan.
(Matxcova, CHLB Nga 1986)
( Tặng em - Hoa Ngọc Lan của tôi,)
Trời xanh mây trắng nắng xuân vàng,
Lòng say trong mộng thoảng không gian,
Thong thả đưa chân trên nền phố,
Tưởng nhớ về em - Hoa Ngọc Lan
Ngọc Lan em ơi em ra đi
Trong lúc anh xuân, em dậy thì
Em đâu còn nhớ ngày xưa ấy,
Cắp sách đến trường với mùa thi.
Tôi nhớ về em như ngày xưa,
Kỷ niệm tràn dâng ngọt như dừa,
Những đêm trăng ấy ngày xuân ấy
Tình tôi tràn ngập dưới làn mưa.
Tôi còn nhớ lắm mùa hoa lan,
Nắng trải mênh mông những cây bàng
Tôi vẫn cùng em thường vui nghịch
Và mình cùng đứng đón hương lan.
Cho đến hôm nay đã bao xuân
Xa em trong nhớ ánh trăng ngần,
Em ở nơi xa trong tay mẹ
Xung quanh bè bạn với người thân.
Em hãy quên đi - Ngọc Lan ơi,
Chúng mình hai đứa ở hai nơi,
Làm chi với em kỉ niệm ấy,
Khi em xây dựng một cuộc đời
Ngọc Lan em ơi - Quên tôi đi,
Thiên hạ người ta ai thiếu gì,
Hãy dừng nhớ tôi trong xa cách
Không gian biền biệt thời gian đi...
Tôi nhớ về em một hôm nay
Xuân về vui đẹp gió xuân bay
Thong thả đưa chân trên hè phố
Ngỡ tưởng như làn tóc em bay
Em hãy quên đi - Ơi Ngọc Lan.
Mùa xuân tràn ngập dưới nắng vàng,
Ở nơi xa ấy tình em đẹp
Tôi nhớ chỉ riêng vị hoa lan.
(Matxcova, CHLB Nga 1986)
Tôi cũng gọi cô ấy là hoa Ngọc Lan
Bài thơ này như nói hộ lòng tôi vậy, sao giống vậy nhỉ
Hay quá
Vấn vương thi khách dạ mơ màng
Hương hoa ngan ngát chiều xuân mộng
Phong nhã ai người yêu mến Lan ...
Một thuở xa xôi vẫn đợi chờ
Nói với Ngọc Lan chuyện ngày xưa
Rằng tình chỉ nói được bằng thơ!
Quốc khánh vui vẻ nhé PS
Thiên hạ người ta ai thiếu gì,
Hãy dừng nhớ tôi trong xa cách
Không gian biền biệt thời gian đi...
(khổ thơ nầy tâm trạng quá bạn ơi, nhớ nhưng lại bảo dừng, dừng lại liệu có còn nhớ nhau không, chắc là không được rồi, vẫn phải nhớ baonj ạ, bởi đó là:)
Tôi còn nhớ lắm mùa hoa lan,
Nắng trải mênh mông những cây bàng
Tôi vẫn cùng em thường vui nghịch
Và mình cùng đứng đón hương lan.
(một mối tình rất đẹp bạn ạ!)
Buồn cho nhung nhớ tuyết rơi đầy
Bước chân như ném vào dông bão
Bao giờ mới quên được em đây
Mà sao như có nắng tràn mưa tuôn
Có bao giọt nhớ,giọt buồn
Vừa thương,vừa giận trong hồn thơ ai...