Ai cũng bảo thu sang
Đẹp nhưng mà buồn lắm
Những chiếc lá trên cành
Sẽ bay theo hạt nắng.
Chỉ còn cây trống vắng
Với cành trụi khẳng khiu,
Cây buồn vì nhớ lá,
Cúi nhìn cành hắt hiu.
Rồi chẳng được bao ngày,
Màu xanh không còn nữa,
Lá chuyển sang màu lửa,
Vàng úa cả góc trời.
Lòng nuối tiếc không nguôi,Lá khô đi lặng lẽ,
Lá không còn vui vẻ,
Tung tăng như ngày nào.
Rồi những hạt mưa rào,
Dập lên thân lá nhỏ,
Nép mình bên bờ cỏ,
Lá run rẩy lao xao.
Lá muốn được lên cao,
Nơi thân yêu ngày ấy,
Nhớ cây, buồn biết mấy,
Lòng hối hận nao nao...
Giờ chẳng biết làm sao,
Trở về cây cho được,
Dù có trăm điều ước,
Cũng đành lòng xa thôi.
Đẹp nhưng mà buồn lắm
Những chiếc lá trên cành
Sẽ bay theo hạt nắng.
Chỉ còn cây trống vắng
Với cành trụi khẳng khiu,
Cây buồn vì nhớ lá,
Cúi nhìn cành hắt hiu.
Rồi chẳng được bao ngày,
Màu xanh không còn nữa,
Lá chuyển sang màu lửa,
Vàng úa cả góc trời.
Lòng nuối tiếc không nguôi,Lá khô đi lặng lẽ,
Lá không còn vui vẻ,
Tung tăng như ngày nào.
Rồi những hạt mưa rào,
Dập lên thân lá nhỏ,
Nép mình bên bờ cỏ,
Lá run rẩy lao xao.
Lá muốn được lên cao,
Nơi thân yêu ngày ấy,
Nhớ cây, buồn biết mấy,
Lòng hối hận nao nao...
Giờ chẳng biết làm sao,
Trở về cây cho được,
Dù có trăm điều ước,
Cũng đành lòng xa thôi.
Khi lá xa cây rồi,
Lá không còn xanh nữa,
Khi cây mất lá rồi,
Cây không còn rực rỡ
..................
Nếu tôi là chiếc lá,
Sẽ không rời bỏ cây,
Nếu tôi là chiếc lá,
Sẽ suốt đời mê say...
Ngày 10/09/2012
PHÙ SA
Lá không còn xanh nữa,
Khi cây mất lá rồi,
Cây không còn rực rỡ
..................
Nếu tôi là chiếc lá,
Sẽ không rời bỏ cây,
Nếu tôi là chiếc lá,
Sẽ suốt đời mê say...
Ngày 10/09/2012
PHÙ SA
Lá không còn màu xanh
Mà sao anh xa em
Đời vẫn .................xanh...
Lá già lá rụng !Đón mời lộc non
Dù cho mục nat tình còn
Cây kia và lá hồn còn bên nhau
Người đẹp,em anh
từ em PHUOC CT
Lá rụng về cội chị ơi
Lá già lá rụng !Đón mời lộc non
Dù cho mục nat tình còn
Cây kia và lá hồn còn bên nhau !
Thu về trước ngỏ bên trời vàng hong
Mây giăng kín cả xứ đông
Ta như chim lạc bay trong phố buồn ...
...........
Khuya rồi ngã bóng hoàng hôn
Quê hương trăm nhớ cuội nguồn ngàn xa .
Trăng soi đáy cốc vội tà
Ước cho sóng lặng Phù sa đắp bồi .
.......
Trãi qua một cuộc luân hồi
Thu tan tác rụng xuống đời lênh đênh.
Sẻ xanh mãi cùng xuân
Để ai cứ tần ngần
Nhớ và mong lá thôi .
Cầu cho lá xanh tươi
Để bên cây trọn đời ..
Sẽ bay theo hạt nắng...
chính vì lẽ đó lại tạo nên một chút lãng mạn của mùa thu chăng ?
Xin lổi cô , nhưng không biết tại sao tôi lại thích bai thơ này quá . Càng đọc tôi càng thấy thích , cang me , co le tôi có hơi lảng mạng phải không cô, mặc dù tôi là người lam công tác khoa học?. Mỗi ngày tôi vào đọc ít nhứt một lần , càng đọc càng phê !!! nên hôm nay tôi mới có comment như vậy
Mùa thu lá rụng buông lời than van
Nhưng nhờ thu, lá được vàng
Để mà rơi rụng để làm phân cây
Có ai trên cuộc đời này
Muốn không chăm bón cho ngày mai sau
H.H chẳng trách lá đâu
Cứ để cây úa, cây sầu thời gian
Rồi cây lại sẽCảm ơn lá vàng...
Chiếc lá không muốn- làm gì được đâu?
Đông sang ướp lạnh- lá sầu
Cành muốn niú giữ cho nhau không tàn
Qui luật muôn thuả - đành mang
Thu cho lá uá trải vàng lối đi
Rời thân cây để bay đi
Trở về nguồn cội tiếc chi lúc này?
Phập phồng bờ cỏ- bón cây
Chờ muà xuân tới nẩy đầy lộc xanh
Một muà lá mới hồi sinh
Lung linh trong nắng tạo hình khoảng không
Hoa sẽ nở- hết lạnh lòng
Vườn xưa sẽ lại ấm nồng, ngất ngây
Mối tình cuả lá và cây
Một qui luật sống- ủ đầy sức xuân
Tình không vụ lợi- trong ngần
Không vì danh vọng, chữ "chân" trao người
Thăng trầm đắng chát- qua thôi
Cốt lòng thanh bạch- tình thời lại xuân....
......Bài thơ cuả bạn ý từ thật hay và mang đầy tính nhân văn thật đẹp. Chúc bạn mãi giữ được tâm hồn như thế
Chiếc lá vàng ngẩn ngơ ...
NCC sang thăm bạn , được đọc bài thơ hay lắm và lòng tôi giờ thương chiếc lá vàn ...!
chúc bạn một buổi chiều êm ái với hương mùa thu nhé !
Lá rời cành tìm đất
Đời của lá đi khuất
Còn trơ lại cành khô
.
Thu về cây khẳng khiu
Để gom thêm nhựa sống
Tới xuân về nắng ấm
Lại trổ lá xanh cây
.
Lá về với đất rồi
Vùi chôn đất màu mở
để cuối mùa trăng vỡ
làm nhựa sống nuôi cây .........
..........
Một vòng đời bạn nhỉ -
Anh sẻ là cành cây
Dù có mục trong dất
vẫn còn yêu nồng say
TUA BAI la gi?
Cây lúa đã quen phù sa nên đã trổ bông nghiêng xuống dòng sông.
Kề bên nhau nuôi sống mã..
Chuyện vui ở đâu ?
(PS ơi tôi thích nối Phù với SA với nhau , xin lổi nhé)
Nếu tôi là chiếc lá,
Sẽ không rời bỏ cây,
Nếu tôi là chiếc lá,
Sẽ suốt đời mê say...
Mắt dán vào bàn phím
Lướt web trông thật điêu
Cười với nhau thin thít
...........
Lá với cành xa tít
Chưa một lần gặp nhau
Mà lòng dạ trước sau
Vẫn sang khi mù mịt
..........
Nếu mai ngày còn kịp
Cành sẽ đi thăm lá
Cho bõ những ngày xa
Đời chắc còn ít lắm!
................................
Tôi không biết làm thơ nhưng tôi lại rất yêu thơ và cảm nhận được nó.
Bài thơ của bạn là nói về chiếc lá nhưng chính là bạn muốn gởi gắm tâm hồn mình vào tình đời, tình người, bạn muốn nhắc mọi người hãy sống sao cho tốt đẹp, đừng phụ nhau có phải không bạn
.
Khi lá xa cây rồi,
Lá không còn xanh nữa,
Khi cây mất lá rồi,
Cây không còn rực rỡ.
Và đây chính là tấm lòng nhân hậu và thuỷ chung của bạn:
Nếu tôi là chiếc lá,
Sẽ không rời bỏ cây,
Nếu tôi là chiếc lá,
Sẽ suốt đời mê say.
.
Cảm ơn Phù Sa đã cho tôi một cảm nhận thật sâu sắc khi đọc bài thơ này
Mùa Đông lại tới, lá ơi nghĩ gì?
Biết không tránh khỏi chia ly
Bởi chưng chung gốc nên vì thế đau!
.
Kiếp người sinh lão… vô thường,
Lá non xanh, lại xót thương lá vàng.
Cây đời vẫn cứ sang trang,
Lá rơi… để lại mênh mang nỗi buồn.
Anh sẽ là cành cây
Cho lá mãi xanh tươi
Xin làm chiếc lá vàng rơi
cho cây đứng đợi bên đời quạnh hiu
Em đâu bay theo nắng
Mà rụng về cội thôi
Lìa cành em đau lắm...
Lại những mùa mưa nắng
Lá mục ủ thân cây
Làm dưỡng chất cho đời
Cây trĩu quả hương say
Lá đâu muốn rời cây
Mà quy luật xưa nay
Tre già thì măng mọc
Lá rơi,lá lại đày...
Cảm tác bình bài chiếc lá của em...
Lá không còn xanh nữa,
Khi cây mất lá rồi,
Cây không còn rực rỡ
Cuộc đời như chiếc lá
Xanh tươi đến ngày vàng
Rơi rụng khắp nhân gian
Nuôi mầm xanh của đất.
Nếu tôi là chiếc lá
Xin bay đến muôn nơi
Cho cây khô nảy lộc
Cho rừng xanh đâm chồi.
Bài thơ của PS chứa đựng nhiều triêt lý.
Cứ mỗi lần đọc thơ cô là mỗi lần tôi phai hít một hơi thật dai (take a deep breath )-vừa khoan khoái ,vừa hồi hợp vừa buâng khuâng !
Thơ của cô bàng bạc ,lảng đảng một triết lý vừa nhẹ nhàng vừa sâu lắng. Mỗi bài thơ cô đặt ra điều có một âm hưởng dư vị và cái hay riêng.
Nhưng với bài " Chiếc Lá " thì Trời Đất ơi !!!
" Cây buồn vì nhớ lá
Cúi nhìn cành hắt hiu "
Tôi ngẩn ngơ không muốn đọc tiếp nữa để thưởng thức cái hay của hai câu này. Rồi cai này mới là nhân hậu:
" Nếu tôi là chiếc lá
Sẻ không roi bo cây..."
Bài thơ hay quá , tôi không làm việc được nẹn quyết đinh về sớm ngồi đây gởi vài dòng cho cô, Đây không phải là comment, vì như thế sợ mất cái hay và ý vị của thơ đi.
Tôi ngọn gió heo may
Chiếc lá từ trên cây
Theo gió bay góc trời.'
đồng cảm cùng em đôi vần.chúc em tuần mới an lành,may mắn và hạnh phúc thật nhiều.
*
Thật là tuyệt vời phải ko chị ? Lá nhận toàn bộ sự diệt vong về mình. Để rồi mùa xuân sang , cây lại đâm chồi nảy nộc. Lá lại xum xuê. Lá có bao h rời xa cây đâu?
CHị em đừng có buồn nha!
Cây chết thì lá sống làm sao
Lá lìa cành thì còn đâu nghĩa lý .